Monday 19 September 2016

Tản mạn về Dép Guốc

Hôm kia có cô bạn cho coi hình dép râu trên Facebook làm tôi nhớ tới thời kỳ "quá độ lên CNXH" hay là thời "bao cấp".

Bây giờ thấy lại dép râu mà còn ...rùng mình , ớn xương sống . Tôi thấy đôi dép này lần đầu tiên vào trưa 30-4. Khi đi từ bến sông Bạch Đằng về nhà, đi ngang qua Thượng Nghị Viện thì thấy mấy "ông du kích VC" đứng đầy ở đó . Ông nào cũng mang dép râu , mặc đồ đen , quấn khăn rằn , vác cây Aka. Hồi trước thì toàn thấy hình ảnh này trong TV thôi . Bữa đó thấy tận mắt , thật hãi hùng vì thấy họ vác súng dữ tợn quá .

Đôi dép này làm nhiều người bị ám ảnh lắm nên đặt 2 câu thơ này :
" Đôi dép râu dẫm nát đời trai trẻ
   Mũ tai bèo che khuất nẻo tương lai "




Thời đó nghèo đến nỗi không có được 1 đôi dép lành lặn để đi học . Mấy người lớn thì còn giày , dép cũ để đi tạm được vài năm . Chứ  tụi con nít choi choi như tụi tôi thì khổ sở lắm . Giày dép cũ thì không còn mang vừa nữa rồi . Cho nên kiếm được 1 đôi dép lành lặn , vừa chân mình để đến trường cũng là 1 điều nan giải .

Sau 75 thì may mắn là tôi có được 1 đôi dép da quai màu đen bóng láng . Chính giữa quai có đính cái bông hippy vàng chói thật nổi . Không biết mẹ tôi mua hồi nào mà tôi mang vừa y . Tôi rất quý đôi dép đó . Chỉ dám mang khi đi học thôi . Đế dép rất mỏng nên tới trường thì tôi không dám chạy nhảy gì hết vì sợ đứt quai . Giừ gìn cẩn thận lắm nhưng chỉ 1 thời gian ngắn là nó cũng đứt quai thôi . Vậy là sau đó phải thường xuyên là khách hàng thường trực của bác sửa giày dép dạo .  Đôi dép đó tương tự như hình dưới đây nhưng có bông màu vàng . Nhưng chỉ vài tháng sau thì không cách chi cứu vãn tình thế được nên tôi đành phải ngậm ngùi chia tay với em dép dễ thương đó . Sau đó thì tôi phải đi ké dép của bà ngoại tôi vì bà cũng có 1 đôi từa tựa của tôi nhưng không có gắn bông . Khổ cái là chân bà lại nhỏ hơn chân nhỏ cháu nên tôi làm đôi dép của bà rách luôn .






Kế tiếp là hết dép da nên phải chuyển qua dép nhựa . May mắn là mấy chị con Bác ở Hà Nội đã tiếp tế vô Nam mấy đôi dép nhựa trong khá tốt . Thời đó làm gì có tiền mua dép nên có gì mang đó , đâu có lựa chọn nào khác nữa . Tôi đi vừa 1 đôi màu xanh cẩm thạch , kiểu vừa vặn khá thoải mái . Dép nhựa này khá tốt nên bác sửa dép chắc nhớ con nhỏ lắc xắc lắm vì nó biến mất tiêu .





Vài năm sau , cỡ năm 80 , thì chợ có bán nhiều loại dép khác đép hơn dép nhựa trong này . Tôi cũng tậu được 1 đôi dép mút tương tự như hình này , đế cỡ 2 phân, màu xanh biển . Quai dép có hình trái táo xinh xắn (dân mình mê trái táo trước Steve Jobs của Apple hén 😆) . Tôi rất quý đôi dép đó . Nhưng đã bị tịch thu khi bị bắt dưới Năm Căn . Họ nghi mình dấu vàng trong đó nên tịch thu hết dép , guốc khi vô trại .



Sau đó , cỡ năm 81-83, thì tới phong trào guốc gỗ . Mới đầu guốc chỉ có màu gỗ tự nhiên như vàng nhạt hay màu gỗ thôi . Sau đó lại có guốc sơn đủ màu xanh , tím , trắng , đen , đỏ , cùng với đủ loại quai rất nghệ thuật . Mấy cô tha hồ mà điệu đàng . Rồi lại có guốc vẽ bông hoa , hoạ tiết đủ kiểu rất lạ mắt .






Cũng cỡ những năm sau 80 thì làn sóng gởi quà từ ngoại quốc về nhiều , nên lại nổi lên phong trào dép nhựt loại dày . Dép nhựt loại này đế dày cỡ 1-2 phân , có nhiều màu . Quai bằng vải màu hay sọc khá bền . Lúc này hàng "nhái" cũng đã phát triển nhưng giá cả nhẹ nhàng hơn nên cũng được ưa chuộng .




Tôi chỉ biết tới đây là chấm dứt vì đã rời VN sau đó .
Xin mời các bạn viết tiếp dùm thời trang giày dép những năm kế tiếp nhe ....

19/9/2016

3 comments: