Sau khi tôi đi du lịch Bắc Âu về thì rất nhiều người hỏi tôi thích thành phố nào nhứt. Câu hỏi thật khó trả lời vì nơi nào cũng có nét đẹp đặc trưng của nơi đó.
"Nếu hỏi rằng em yêu nơi mô?
Thì em rằng, em yêu Oslo nè,
Thì em rằng, em yêu Berlin nè,
Em yêu St Petersburgh nè,
Nhưng yêu nhứt là. ..Berlin cơ"
Thì em rằng, em yêu Oslo nè,
Thì em rằng, em yêu Berlin nè,
Em yêu St Petersburgh nè,
Nhưng yêu nhứt là. ..Berlin cơ"
Tôi cũng không thể giải thích rõ được tại sao thành phố Bá Linh nhộn nhịp, đông đúc lại cho tôi 1 ẩn tượng đẹp như vậy.
Tiếc là chúng tôi chỉ có vài tiếng ở nơi đó thôi nên không đi thăm được những nơi tôi nghĩ sẽ rất thích thú.
Sau 3 giờ ngồi xe lửa chúng tôi mới tới Bá Linh. Vừa ra khỏi trạm xe lửa thì chúng tôi leo lên xe tour bus. Trạm xe lửa ở phía Đông của thành phố cho nên thuộc về Đông Đức cũ. Đi lòng vòng khu Đông Đức thì tôi thấy rất nhiều công trình xây dựng đang tiến hành. Tuy nhiên khu này vẫn còn tiều tụy, chứng tỏ mấy chục năm trước còn thua xa.
Sau đó xe chở chúng tôi tới bức tường Bá Linh nổi tiếng thế giới. Đáng lẽ chúng tôi chỉ được xuống chụp hình độ 10 phút thôi nhưng khi xe đang đi chầm chậm thì bị 1 xe khác quẹt đầu xe bus chúng tôi. Nhờ vậy mà chúng tôi được xuống tha hồ chụp hình hơn nửa tiếng luôn.
Bức tường này đã được đập rất nhiều rồi nhưng vẫn còn để lại 1 đoạn rất dài dọc bờ sông như 1 chứng tích lịch sử. Rất nhiều họa sĩ đã tới vẽ lên phần còn lại của bức tường này nên bây giờ chúng ta thấy nó hiền hoà như 1 tác phẩm nghệ thuật vậy. Bà tour guide nói với chúng tôi là hồi đó thì lề đường bị chặn lại. Không ai được bén mảng tới gần tường hết. Bức tường cũng không cao lắm, cỡ 3 thước thôi. Nhưng hồi xưa có hàng rào kẽm gai giăng rất nhiều trên đó. Sau bức tường thì lính Đông Đức đi trực thường xuyên. Nếu ai liều mình "vượt biên" thì bị bắn bỏ liền. Nếu ai may mắn thoát được lằn đạn thì cũng khó lòng qua được bên kia vì cách bức tường mấy chục mét là con sông chia đôi đất nước. Khó lòng mà bơi qua hết con sông để tới bến bờ tự do!!
Có lẽ bức tường Bá Linh làm tôi thấy yêu mến thành phố này nhứt trong những nơi tôi đi qua
Sau đó chúng tôi tới khu tưởng niệm những người Do Thái bị sát hại trong thế chiến thứ hai. Khu này gồm những cột cao thấp khác nhau trông như những nấm mồ tập thể. Có nhiều cột cao tới 3 mét. Mình đi trong đó bị lọt thỏm vô không thấy đường ra. Đi vòng vòng trong đó giống như lạc vào mê hồn trận, tối tăm mặt mày luôn. Tôi có cảm giác nghẹt thở & rất sợ hãi vì không biết ra lối nào. Tôi nghĩ họ muốn chúng ta cảm nhận được sự khiếp hãi mà người Do Thái đã trải qua.
Chúng tôi không có giờ đi thăm những trại tập trung Do Thái, nhưng tôi nghĩ cũng không khác lắm với những trại tập trung "cải tạo" ở VN.
Tôi thật sự mến phục dân Đức đã đoàn kết xây dựng Đức quốc ngày nay thật vững mạnh. Tại đây có rất nhiều đền đài, nhà thờ cổ kính, vĩ đại. Bên cạnh đó cũng có nhiều kiến trúc tân thời thật đáng nể.
1 trong những kiến trúc tân thời mà tôi cảm phục là tòa quốc hội bằng kính (glass dome). Tòa nhà này rất cao nhưng ta có thể đi từ dưới lên bằng chính sức của mình, không cần cầu thang hay thang máy gì cả. Họ xây đường xung quanh vòm kính & chúng ta chỉ việc đi theo con đường xoắn ốc đó từ từ sẽ lên tới đỉnh. Vừa đi vừa nghe máy thì sẽ biết thêm về các tòa nhà xung quanh thành phố. Đi tới đâu thì máy sẽ nói cho chúng ta biết về tòa nhà đó. Vô đây rồi ai cũng thích thú không muốn đi ra vì ngắm nhìn cả thành phố thật đẹp.
Aug 11, 2014
No comments:
Post a Comment