Tuesday, 13 September 2016

Lạnh như tiền

Lạnh như tiền

Đã 30 năm qua tôi chưa có dịp đối diện lại với những khuôn mặt lạnh lùng, với những cặp mắt cú vọ của các nhân viên cộng sản nhưng tôi vẫn còn nhớ như in thái độ hách dịch này.
Thú thật đó là lý do làm tôi thấy ..."mất hứng thú" khi có ai đó đề cập tới chuyện du lịch VN hay các nước CS.
Trong chuyến du lịch lần này tôi có dịp viếng thăm thành phố nổi tiếng St Petersburg (Lenigrad) của Nga Sô. Tuy Nga đã bỏ CS lâu nay rồi nhưng họ vẫn chưa thoát ra được hồn ma của Lenin (??). Đâu dễ gì 1 sớm , 1 chiều có thể thay đổi suy nghĩ của con người. 

Muốn đặt chân vào đất nước Nga thì phải có 1 là Visa , hay phải có giấy chứng nhận của 1 tour du lịch nào đó coi như bảo lãnh cho mình.
Nghe chuyện này là tôi đã thấy khó thở  & hồi hộp rồi !! Trước khi đi thì tôi đã cẩn thận in sẵn giấy chứng nhận này của tour mà chúng tôi đã đặt trước. Không có giấy này là coi như bù trớt, phải ở lại tàu ăn ngủ thôi. 

Ngày đầu tiên bước xuống đất Nga thì tôi rất hồi hộp. .. Trước khi đối diện với viên hải quan Nga thì tôi đã dặn 2 đứa con phải thật nghiêm chỉnh, không được cười đùa như gặp các nhân viên ở nước khác. Tới phiên gia đình chúng tôi vô "trình diện" thì tên hải quan không nói 1 tiếng nào cả, chỉ nhìn chúng tôi bằng cặp mắt xanh lè vô hồn, lạnh như thép. Chờ chúng tôi đưa giấy tờ xong thì hắn lấy & đánh lóc cóc vô máy. Vừa làm hắn vừa tán dóc rất vui vẻ với 1 tên khác. Vậy mà không nở được 1 nụ cười mím chi với chúng tôi nữa? ?

Xin nói thêm là quầy chúng tôi đứng thì sau lưng có 1 tấm kính thật lớn treo trên cao. Lâu lâu thấy tên hải quan liếc liếc lên tấm kính. Chắc để coi chúng tôi có dấu vũ khí gì sau lưng không ?
Đợi cỡ 10-15 phút thì thủ tục cũng xong ( không cần "thủ tục đầu tiên" ). Tôi nói cám ơn & cười 1 cái lấy cảm tình, vậy mà hắn vẫn không nói tiếng nào cả. 

Ngày hôm sau thì đỡ ngán hơn nên tôi không chuẩn bị giấy tờ kỹ càng như hôm trước. Cứ tưởng họ đóng dấu hôm trước rồi thì thôi. Tôi chỉ đưa cho tên hải quan mấy tờ passport thôi. Ai ngờ hắn hỏi giấy đi tour đâu? Lúc đó tôi run quá nên chả nhớ mình để đâu nữa. Lục lọi khắp giỏ mà vẫn không tìm ra. Tôi nói đại là hôm qua đưa mấy ông coi rồi không trả lại cho tui. Hắn kêu 1 cô thông dịch tới hỏi tôi về tờ giấy đó. Tôi hoàn toàn không nhớ là họ trả lại hồi nào nữa. Họ hỏi đi với hãng nào để cô đó phone hỏi có tên chúng tôi không. Lúc đó tôi thật sự hết hồn vì cứ tưởng không đi vô được rồi. Tự nhiên tôi lục trong giỏ lại thì thấy tờ giấy đó nằm chình ình trong giỏ. Tôi mừng hết lớn luôn chạy tới đưa cho tên đó & nói ...tôi quên (hì hì). Hắn nhìn tôi với vẻ hằn học lắm vì tưởng tôi ...giỡn mặt với hắn. Rốt cuộc cũng qua phà được! !

Tôi không hiểu nổi tại sao họ đối xử với du khách như tội phạm vậy? Du khách tới thì giúp cho kinh tế của nước họ chứ đâu hại gì đâu. Họ làm như họ ban ơn cho mình để được vô đất nước họ vậy. Chắc chắn không ai muốn quay lại nơi đó lần thứ hai đâu. 

Trong 2 ngày đi thăm viếng thành phố này thì tôi không thấy họ giới thiệu nơi nào nổi tiếng được xây dựng sau cách mạng tháng 10 cả. Toàn dẫn đi coi lâu đài , nhà thờ được xây dựng từ xưa thôi. Những building cho dân chúng ở cũng cũ kỹ, tàn tạ lắm. Đúng là "thiên đường Cộng Sản"!

August 23, 2014
LikeShow more reactions
Comment

No comments:

Post a Comment