Tuesday 13 September 2016

Trồng cây si từ thuở 13

Trồng cây si từ thuở 13
Nhân cô bạn Phượng Các cho đọc bài của tác giả Thai NC, viết về chuyện "kỳ thị" Bắc Nam thời 75, tôi sực nhớ về chuyện xảy ra gần 40 năm trước. 

Vào năm 75-76, lúc đó tôi đang học lớp 7 (7/6), là năm đầu tiên sau 75 nên mọi chuyện đều thật lạ lẫm với chúng tôi. Lúc trở lại trường thì hơn phân nửa lớp đã biến mất. Thay vào đó là những học sinh lạ hoắc, đủ mọi thành phần, trai gái học chung với nhau. Như phản xạ tự nhiên, chúng tôi chơi với nhau theo từng nhóm bạn quen biết nhau từ trước. Tôi chơi rất thân với Bích Thơ, cô bạn có cặp mắt nai thật to, mặt bầu bĩnh, da bánh mật. Vì trong lớp lúc đó không còn bạn cũ nhiều nên 2 chúng tôi hay đứng trước hành lang vào giờ chơi ngắm các bạn lớp bên cạnh cho đỡ buồn. Trong lúc ngắm nghía này thì có 1 nàng "lọt vào tầm ngắm" của 2 cô nhỏ này. Cô nàng rất mủm mĩm, dễ thương. Là dân Bắc Kỳ 75 (BK 75), mà chúng tôi hay kêu là "bộ đội con". Chúng tôi rất thích ngắm cô nhỏ BK này vì thấy cô ta mặc áo dài trắng rất dễ thương. Sau đó chúng tôi cũng bắt chước cô ta mặc áo dài trắng luôn để dễ ...làm quen.

Mê cô nhỏ này quá nên chúng tôi "lên kế hoạch tấn công " mục tiêu. Ngày nào đi học về chúng tôi cũng đạp xe theo nàng 1 khúc. Sau đó xáp vô "tán tỉnh". 
Chắc cô nàng cũng buồn vì không ai thèm chơi với BK 75 nên rất sốt sắng nói chuyện với chúng tôi. Chúng tôi biết được nàng tên Lê. Lê rủ chúng tôi về căn hộ của Lê chơi mỗi tuần vào thứ 5. Vì thứ 5 thì chúng tôi được về sớm. 

Lê rất dễ thương, hiền lành, khác hẳn thành kiến của chúng tôi thời đó. Mẹ của Lê là diễn viên đoàn kịch nói Hà Nội (hay gì đó, tôi quên mất rồi). Nhiều lần Lê mời chúng tôi đi coi kịch nhưng toàn diễn buổi tối nên chúng tôi không dám đi. Chúng tôi kêu Lê là "bé Lê". 

Tình bạn kéo dài cả năm học đó luôn. Lên lớp 8 thì chúng tôi vẫn còn chơi với nhau thân tình lắm. Sau đó thì Thơ chuyển qua lớp khác nên chúng tôi không thân thiết nữa. 

Bây giờ nghĩ lại tôi thấy mình thật tức cười & "mê gái" quá sức. Không quen biết gì hết mà dám tới nhà "ghệ" chơi. Căn hộ của bé Lê ở gần nhà hát thành phố bây giờ và ở trên lầu rất cao. Không có thang máy, chúng tôi phải leo mấy trăm bậc thang mới lên được. Xe đạp thì phải gởi dưới đường. Lên nhà Lê rồi thì phải ra ban công đứng tán gẫu để coi chừng xe đạp luôn. Khó khăn như vậy nhưng không hiểu sao chúng tôi thật hào hứng tới nhà Lê chơi như vậy. 

40 năm qua nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ hình ảnh "bé Lê" của chúng tôi. Cùng hình ảnh của cô bạn Bích Thơ dễ thương ngày nào.
April 11, 2015

No comments:

Post a Comment