Năm nay Mẹ tôi vừa được 84t, còn dì Lập được 86t. Cách nhau chỉ 2 tuổi nên dì và mẹ tôi chơi với nhau rất thân từ hồi còn để chỏm. Mẹ tôi và dì là chị em chú bác ruột. Mẹ tôi vai chị nên dù ít tuổi hơn vẫn được dì kêu là "chị" và xưng em ngọt xớt.
Dì từ quận Cam, CA qua Toronto thăm gia đình con trai duy nhứt của dì. Lần nào dì qua thì mẹ tôi cũng rất vui mừng vì có bạn cố tri hàn huyên, tâm sự. Mẹ tôi luôn bắt dì phải ở lại nhà tôi vài đêm để chuyện trò cho "đã".
Lần này tôi được nghe ké vài câu chuyện từ thuở. ..biết yêu của 2 bà . 2 bà kể "ôn mô đi theo tán o mô..." rất hào hứng. Rồi dì kể chuyện hồi nhỏ cứ mùa hè là dì được về nghỉ hè ở nhà ôn mệ ngoại của tôi ở Đập Đá (Huế ). Mẹ tôi nói hồi nhỏ dì rất thông minh, học đâu nhớ đó. Ôn ngoại tôi mùa hè cũng bắt con cháu học thơ Kiều. Ai đọc thuộc 1 câu thì ôn thưởng cho 5 cắc. Mẹ tôi ít thuộc nên rỗng túi. Còn dì thì thuộc làu làu nhiều đoạn nên túi lúc nào cũng rủng rỉnh tiền xu. Vậy là dì chơi sộp, hay bao mấy chị em ăn hàng. 2 bà còn kể là mệ ngoại tôi thời đó mà như "tây" vậy. Trời ở Huế nóng nên bắt mấy chị em mặc quần đùi và áo cánh thôi cho mát mẻ. Mỗi lần muốn đi ra đường ăn hàng thì bị mấy ông anh hoạnh họe răng ăn bận chi lạ rứa
Lần này tôi được nghe ké vài câu chuyện từ thuở. ..biết yêu của 2 bà . 2 bà kể "ôn mô đi theo tán o mô..." rất hào hứng. Rồi dì kể chuyện hồi nhỏ cứ mùa hè là dì được về nghỉ hè ở nhà ôn mệ ngoại của tôi ở Đập Đá (Huế ). Mẹ tôi nói hồi nhỏ dì rất thông minh, học đâu nhớ đó. Ôn ngoại tôi mùa hè cũng bắt con cháu học thơ Kiều. Ai đọc thuộc 1 câu thì ôn thưởng cho 5 cắc. Mẹ tôi ít thuộc nên rỗng túi. Còn dì thì thuộc làu làu nhiều đoạn nên túi lúc nào cũng rủng rỉnh tiền xu. Vậy là dì chơi sộp, hay bao mấy chị em ăn hàng. 2 bà còn kể là mệ ngoại tôi thời đó mà như "tây" vậy. Trời ở Huế nóng nên bắt mấy chị em mặc quần đùi và áo cánh thôi cho mát mẻ. Mỗi lần muốn đi ra đường ăn hàng thì bị mấy ông anh hoạnh họe răng ăn bận chi lạ rứa
Sau khi lớn lên thì mẹ tôi vô SG với mấy anh em tôi. Dì vẫn ở lại Huế. Dì vô SG hình như sau biến cố Mậu Thân. Sau khi vô SG thì mẹ tôi & dì lại thường xuyên liên lạc. Anh em tôi hay tới nhà dì chơi ở cư xá Tự Do. Mỗi lần nhà tôi có kỵ giỗ các ông bà Cố thì dì là người phải tới sớm nhứt để lo nấu nướng. Dì là đầu bếp rất khéo nên lần nào dì cũng phải thầu hết mọi chuyện. Anh em tôi rất mê món hủ tíu xào thịt bò & cần tàu của dì. Bây giờ tôi cứ xào hoài mà vẫn không tìm lại được hương vị thơm ngon ngày xưa nữa.
Hai nhóc của tôi cũng rất mê món bánh nậm của bà dì. Tụi nó cứ nhắc hoài là mấy năm trước bà dì bày ra làm bánh rồi hấp liền cho tụi nhỏ ăn thật tuyệt vời.
Hai nhóc của tôi cũng rất mê món bánh nậm của bà dì. Tụi nó cứ nhắc hoài là mấy năm trước bà dì bày ra làm bánh rồi hấp liền cho tụi nhỏ ăn thật tuyệt vời.
Có lần anh Hai của tôi bị gãy tay, phải nằm nhà thương 1 thời gian. Thì dì phải thay mẹ tôi vô nhà thương để nuôi anh tôi. Anh tôi nằm nhà thương cỡ năm 77. Những năm đó thì mẹ tôi phải bươn chải cả ngày : 1 buổi đi dạy để lấy phiếu mua nhu yếu phẩm tiêu chuẩn nhân viên nhà nước, còn buổi kia phải lê lết ngoài chợ trời Tân Định để kiếm thêm tiền gạo. Vì vậy mẹ tôi không có giờ thăm nuôi anh tôi được.
Dì chỉ có 1 con trai thôi nên dì cũng thương chúng tôi như con dì vậy.
Bây giờ thì 2 bà lại có cùng 1 "thần tượng" là chàng ca sĩ rất ư đẹp giai là Đan Nguyên . Hai bà kể cho nhau nghe về thần tượng thật mê say . Rồi lại vô Youtube nghe các bài do Đan Nguyên hát .
Lần này dì nói sẽ không qua Toronto chơi được nữa vì sức khỏe không như xưa và dì không muốn xin passport nữa vì phiền toái quá. Chúng tôi và con trai cưng của dì rất buồn. Hy vọng dì sẽ đổi ý năm tới.
No comments:
Post a Comment