Cổ tích thời cận đại / Mối tình Măng Cụt
Nhân dịp ngắm hình xưa của Ông Bà ngoại tôi, tôi chợt nhớ tới câu chuyện tình thắm thiết gần như là "huyền thoại " của Ông Bà. Câu chuyện này được Mẹ tôi kể đi kể lại hoài nên tôi thuộc nằm lòng luôn
Ông tôi sanh năm 1893, bà tôi sanh năm 1897. Tôi cũng không biết ông bà mình bắt đầu nghiệp giáo từ bao nhiêu tuổi, nhưng tôi nghĩ cỡ trên dưới 20 tuổi thôi. Ông Bà gặp nhau trên "chuyến tàu định mệnh" từ Huế về Đồng Hới . Ông thì trở lại trường sau kỳ nghỉ hè, Bà thì hồi hộp đi nhận nhiệm sở đầu tiên.
Không biết Ông Bà nói chuyện gì đó trên tàu mà Ông bị "tiếng sét ái tình ".
August 24- có cậu em họ nhắc thêm chi tiết này rất độc đáo nên mình thêm vô đây luôn. Cám ơn Lam-Son Vinh nhiều lắm nhe... Đúng là "một cây
làm chẳng nên non".
làm chẳng nên non".
Lúc Ông Bà gặp nhau trên "chuyến tàu lửa định mệnh" thì Ông hỏi bà :"Cô ưng ăn món chi ?". Bà trả lời : "Tui ưng măng cụt nhứt". Vậy là Ông biến đi mô mất tiêu một lát lúc tàu ngừng ở ga. Sau đó Ông trở lại với người gánh 2 cần xé măng cụt để tặng Bà (2 cần xé chứ không phải chỉ 2 chục nhe
). Khỏi cần nói thì trái tim Bà đã rung động mãnh liệt rồi. Ôi, Ông "tấn công" thẳng vô bao tử nên lấy được lòng người đẹp liền tức khắc. Ông là người thực tế và không biết nói lời hoa mỹ nên thay vì tặng bông hoa thì ông tặng món ăn mà Bà yêu thích. Đúng là lối "tán gái đốt giai đoạn " .
Ông bà hẹn hò nhau 1 thời gian thì Ông về nhà thưa với ông bà Cố đi hỏi vợ cho Ông. Thời xưa thì vấn đề môn đăng hộ đối rất được coi trọng. "Môn đăng hộ đối" không chỉ về tài sản mà còn về giai cấp, tuổi tác, "công, dung, ngôn, hạnh "... nói chung là rắc rối cuộc đời lắm.
Gia đình Ông là Phú Nông, tức là "gốc nông dân", chuyên cày sâu cuốc bẩm. Vì vậy ông bà Cố chỉ thích cưới 1 cô dâu cũng phải thuộc gia đình ở nông thôn để lo quán xuyến việc ruộng rẫy & làm việc với tá điền. Nhưng Ông tôi lại "rung động" với 1 cô giáo mảnh mai, trắng trẻo, liễu yếu đào tơ. Đó là chuyện không thể chấp nhận được với ông bà Cố. Ông tôi không chịu bỏ cuộc, kiên quyết bảo vệ tình yêu tới cùng. Rút cuộc thì ông bà Cố cũng phải nhượng bộ để qua nhà gái hỏi vợ cho Ông. Mới bước đầu mà đã gian nan vậy rồi!
Bước thứ hai là qua nhà gái. Bà tôi lại là dòng "Hoàng phái" nên lại đụng phải thử thách không kém bước 1. Bên nhà gái chỉ muốn kén rể có gốc "Hoàng phái" thôi cho tương xứng. Chắc ông bà Cố cũng thấy khó khăn nên từ đầu đã không chấp nhận. Nghe kể là bà Cố không quen đi dép, guốc nên chỉ cắp nách đôi guốc mộc khi đi ngoài đường. Chỉ xỏ đôi guốc mới tinh vào chân trước khi vô nhà gái. Vậy mới thấy lòng mẹ thật bao la, làm mọi việc vì con.
Dĩ nhiên là nhà gái từ chối lời cầu hôn của Ông. Nhưng Ông không nao núng (chắc đã chuẩn bị tinh thần trước? ), rất kiên trì . Ông hỏi nhà gái thách cưới gì Ông cũng sẽ làm được bằng chính sức của Ông. Nhà gái tìm kế hoãn binh nên nói là Ông phải có sự nghiệp vững vàng rồi hãy trở lại nói chuyện tiếp. Ông nghe vậy thì mừng rỡ lắm nên nói Bà gắng chờ Ông vài năm nữa.
Bảy năm sau thì Ông cũng tạo được sự nghiệp vững vàng. Ông không đi dạy nữa mà xin chuyển qua làm sở Giáo Dục Trung Kỳ. Làm sở Giáo Dục có lẻ "oai" hơn ông giáo nên nhà Bà đã chấp nhận cho Ông Bà làm lễ thành hôn.
Trải qua rất nhiều biến cố thăng trầm nhưng Ông Bà luôn bên nhau tới răng long đầu bạc.
Ông tôi rất nghiêm khắc và trọng tình nghĩa, chưa bao giờ "lén phén " với cô nào khác. Còn Bà thì luôn hiền dịu, hiếm khi tôi thấy Bà lớn tiếng với ai.
Trước khi Ông Bà mất vài năm thì Ông bị stroke nên không nói được nữa. Ông Bà ở 2 phòng khác nhau. Lúc Bà mất thì Ông không biết.
Nhưng khi đưa đám Bà thì anh chăm sóc Ông dẫn Ông ra lan can nhìn xuống đường. Anh chỉ cho Ông xe đám ma rồi nói với Ông là Bà mới mất. Anh chỉ tưởng nói vậy thôi chứ Ông không hiểu gì.
Vậy mà anh thấy Ông chảy nước mắt rưng rưng. ... Cho nên anh lấy khăn tang trắng để choàng lên đầu cho Ông.
Dĩ nhiên là nhà gái từ chối lời cầu hôn của Ông. Nhưng Ông không nao núng (chắc đã chuẩn bị tinh thần trước? ), rất kiên trì . Ông hỏi nhà gái thách cưới gì Ông cũng sẽ làm được bằng chính sức của Ông. Nhà gái tìm kế hoãn binh nên nói là Ông phải có sự nghiệp vững vàng rồi hãy trở lại nói chuyện tiếp. Ông nghe vậy thì mừng rỡ lắm nên nói Bà gắng chờ Ông vài năm nữa.
Bảy năm sau thì Ông cũng tạo được sự nghiệp vững vàng. Ông không đi dạy nữa mà xin chuyển qua làm sở Giáo Dục Trung Kỳ. Làm sở Giáo Dục có lẻ "oai" hơn ông giáo nên nhà Bà đã chấp nhận cho Ông Bà làm lễ thành hôn.
Trải qua rất nhiều biến cố thăng trầm nhưng Ông Bà luôn bên nhau tới răng long đầu bạc.
Ông tôi rất nghiêm khắc và trọng tình nghĩa, chưa bao giờ "lén phén " với cô nào khác. Còn Bà thì luôn hiền dịu, hiếm khi tôi thấy Bà lớn tiếng với ai.
Trước khi Ông Bà mất vài năm thì Ông bị stroke nên không nói được nữa. Ông Bà ở 2 phòng khác nhau. Lúc Bà mất thì Ông không biết.
Nhưng khi đưa đám Bà thì anh chăm sóc Ông dẫn Ông ra lan can nhìn xuống đường. Anh chỉ cho Ông xe đám ma rồi nói với Ông là Bà mới mất. Anh chỉ tưởng nói vậy thôi chứ Ông không hiểu gì.
Vậy mà anh thấy Ông chảy nước mắt rưng rưng. ... Cho nên anh lấy khăn tang trắng để choàng lên đầu cho Ông.
Hai câu thơ được ông viết sau tấm hình:
" Hai lẻ loi cùng nhau san sẻ
Cùng nhìn một hướng, khỏi nhìn nhau"
" Hai lẻ loi cùng nhau san sẻ
Cùng nhìn một hướng, khỏi nhìn nhau"
Hình nửa thế kỷ trước với ông bà ngoại, mẹ & 3 ông anh.
Ông ngoại tôi thuộc tuýp nhà nho. Ông luôn mặc áo dài the đen vào dịp Tết. Bà ngoại cũng luôn mặc áo dài khi ra đường. Ông bà sống rất giản dị. Ông chỉ có 1 áo dài đen này thôi. Bà cũng chỉ có vài áo đậm màu.
Ông có 1 bộ đồ áo 4 túi giống mấy ông lãnh tụ CS vậy. Ông hay mặc bộ này sau 75.
Ông bà đều là nhà giáo nên rất hợp nhau. Ông bà có 1 chuyện tình rất ly kỳ, có thể viết thành truyện được
No comments:
Post a Comment